(Life - Now Let Us)
Ngày anh đi, mang theo cả trái tim em với bao thổn thức ngây thơ và khờ dại thủa ban đầu... Để lại cho em những vết thương và nỗi đau lăn dài trên má...
Ngày ấy, gió đã nhẹ nhàng thổi khô những giọt nước mắt, gió mơn man thổi tung làn tóc rối, gió se sẽ làm lạnh da thịt em, tê buốt, nhưng không tĩnh tại, để em biết rằng mình đang sống...
Gió khe khẽ hát rằng... em không cô đơn... Bất giác em mỉm cười nhận ra cuộc sống quanh em vẫn vậy, gió vẫn thổi... và trái đất vẫn quay...
Và em cũng hát, hát bài ca của gió, gửi theo gió những lời yêu thương mà từ trước tới giờ em chưa dám nói... Và em hát bài ca gửi theo gió cuốn đi...
Có lúc nào đứng một mình, em cảm thấy cô đơn? Dường như cả thế giới đã bỏ quên em?
Không một ai... không một tiếng nói... không một bước chân... Em muốn hét thật to lên cho cả thế giới này biết rằng em đang sống, rằng đừng bỏ quên em...
Những lọn tóc tung bay, cây cỏ rung rinh... và tiếng chuông... đánh thức biết bao kỉ niệm... Gió đấy. Gió vẫn luôn ở bên em đấy thôi, gió vẫn dịu dàng đến kì lạ. Vì gió là người bạn trung thành, chẳng bao giờ làm em đau đớn.Vậy thì, em có thấy gì không?
Em có nghe thấy gì không?
Tiếng gió vi vu... hay tiếng của trái tim em đang thổn thức? Trái tim ấy nói rằng đừng bao giờ bỏ cuộc, đùng bao giờ cảm thấy cô đơn. Gió sẽ lau khô những nỗi đau trong mắt em, gió sẽ cuốn những ưu phiền của em đi xa, xa mãi.
Và gió, hãy gửi lời yêu thương này tới người mà em yêu quý, tới những nỗi lòng đang lạc lõng với nỗi cô đơn...
Gió biển dạt dào, gió ngàn mạnh mẽ, và có một ngọn gió trong em vẫn thổi mãi, thổi mãi khôn nguôi...
Life - NowLetus (Tổng hợp)
Comments