#

Nụ hôn vị anh đào

Đăng bởi: Admin

(Life - Now Let Us)

Tôi có một thói quen về cách gọi tên những chàng trai mà tôi biết, tôi sẽ không gọi tên thật của họ, tên nhiều người gọi, mà tôi tự mình đặt tên cho họ. Chẳng phải tự nhiên mà cái tên bất kỳ được gắn với họ, bởi cái tên ấy phải là thứ mà khiến họ gây ấn tượng với tôi.

Một lần vào quán uống cafe, bắt gặp chàng trai bàn đối diện cũng ngồi một mình như tôi, cậu khá dễ thương và đúng với hình mẫu lý tưởng như các sao Hàn mà tôi mê mẩn, thế nên tôi gọi cậu là Coffee.

Một lần chạy xe như điên dưới mưa, tôi va phải một chàng trai toàn thân ướt sũng, nhưng mưa không giấu được đôi mắt biết nói của chàng. Điều khiến tôi ấn tượng là cái cách chàng nhận lỗi với tôi dù tôi là người sai. Từ đó tôi gọi chàng là Rain.

Lần khác, đang loay hoay tìm chìa khóa xe bị rơi mất trước tiệm photo, một chàng trai tỏa nắng đến bên cạnh tôi, nhìn tôi rồi... lấy chiếc xe bên cạnh. Trong lòng tôi thầm chửi rủa cái tên vô cảm, lạnh lùng ấy. Nhưng vài ngày sau, tôi lại gặp chàng ở tiệm photo ấy, lần này chàng cười với tôi khiến tôi chỉ biết đơ người mà nhìn mê mẩn. Thế nên tôi gọi chàng là Photo.

Tương tự như vậy, một chàng trai gặp ở quán kem, tôi sẽ gọi là Kem. Gặp ở hiệu bánh mì, tôi sẽ gọi là Bánh Mì, gặp ở quán phở, sẽ gọi chàng là Phở. Dĩ nhiên, tôi phải lựa cái tên đẹp và phù hợp để dành cho họ, chứ không thể tùy tiện như kiểu gặp trước WC thì gọi người ta là WC. Chắc chắn là thế rồi.

Nếu chỉ gọi rồi để không hoặc biến mất thì tôi chẳng mất thời gian và công sức để vận dụng trí thông minh của mình mà đặt tên cho họ. Điều đặc biệt là tất cả họ đều trở thành những người bạn của tôi. Một số là tự động làm quen trước, số khác là tôi tìm mọi cách, mọi thủ đoạn để gây sự chú ý, khiến họ phải chủ động làm quen. Tôi đã nói tôi thông minh chưa nhỉ?

Đáng tiếc thay, những người con gái thông minh thường cô đơn, sẽ có nhiều bạn trai, nhưng lại khó có người yêu. Tôi tự thấy mình nằm trong số đó. Giá như tôi cứ là một cô bé ngu ngơ, vụng về, ngốc nghếch... có lẽ sẽ dễ dàng được con trai chú ý và tán tỉnh. Đằng này... những người con trai bên cạnh tôi, họ sợ tôi.



Hôm nay tôi sẽ đi cafe với Bubble, chàng trai tôi quen ở công viên. Cái tên Bubble tôi đặt cho chàng bởi vì lúc đó chàng đang cầm một quả bóng bay. Chàng dắt em gái đi chơi, nhưng để lạc. Phải nói lúc đó trông chàng rất buồn cười, chạy toán loạn hỏi người này, người kia, và dĩ nhiên hỏi cả tôi. Khi ấy tôi cũng đang rảnh nên giúp chàng tìm em gái, thế là chúng tôi biết nhau, làm bạn. Đúng, chỉ là bạn thôi.

- Hôm nay em mới đổi màu son môi à?

- Ủa, sao anh biết?

Bubble cười bí ẩn. Đúng là hôm qua tôi mới mua cây son mới, nó có vị anh đào. Nhưng màu son này tương đồng với màu son cũ nên phải để ý thật kỹ mới phân biệt được, thế mà Bubble lại phát hiện ra.

- Vị gì thế?

- Vị anh đào. Ủa, mà anh hỏi làm gì?

- Vị đó... nó như thế nào nhỉ?

Bubble hỏi với giọng đầy thắc mắc, thật sự tò mò và muốn biết đáp án ngay và lập tức.

- Mai em tặng anh cây son, anh thử xem vị nó thế nào nhé!

Tôi cười ha hả vì nghĩ mình đã bật một câu khá mỉa mai, nhưng Bubble có vẻ không nghĩ thế, anh đặt tay lên đầu tôi, xoa nhẹ.

- Em ngốc thật.

Tôi nghĩ mình vừa nghe nhầm. Chưa có chàng trai nào nói tôi ngốc, họ toàn bảo tôi thông minh hoặc là tinh tế. Bubble thật ngốc khi không nói như vậy. Nhưng... anh khiến tôi phải suy nghĩ, phải tò mò về anh nhiều hơn nữa.


Coffee rủ tôi đi cafe. Tôi muốn biết có phải vì thay son môi mà khiến người ta có cái nhìn khác về tôi hay không, thế nên vừa ngồi xuống bàn, chưa uống cafe, tôi nhìn chằm chằm Coffee và hỏi nghiêm túc:

- Hôm nay bạn thấy mình có gì khác không?

Coffee cũng nhìn tôi thật kỹ, thật lâu. Một lúc sau, cậu ta a lên một tiếng:

- Xinh đẹp hơn.

- Đẹp hơn chỗ nào?

- Sao bạn hỏi kỳ vậy, thì đẹp hơn thôi, ai mà biết đẹp hơn chỗ nào.

- Bạn ngốc thật!

Coffee cười, trông cậu ta ngốc một cách phô trương, nhìn vào đã thấy ngốc. Tôi nhấp một ngụm cafe, bỗng nhiên trong đầu nhớ đến câu nói của Bubble, không phải câu anh ấy nói tôi ngốc mà là câu trước đó.

Chợt trong lòng cảm thấy mông lung, khó tả.


Một chiều mưa, tôi nhắn tin cho Rain. Tôi khoe với anh là tôi mới đổi son môi, rồi hỏi anh cảm thấy thế nào. Tin nhắn nhận được từ anh khá ngọt ngào, nhưng cảm giác của tôi lại có phần hụt hẫng.

"Em dùng son gì, màu nào cũng đẹp hết, vì vốn dĩ em đã có đôi môi rất đẹp, quyến rũ.”

Tôi định nhắn tin lại, nhưng rồi thôi. Tôi lại nghĩ đến Bubble. Rain thì mãi là mưa, chỉ gột rửa rồi bay đi chứ không đọng lại. Anh ấy không hiểu tôi, hay tại tôi tự làm khó mình? Tôi cũng tự hỏi, phải chăng Bubble trong lòng tôi đã chiếm một vị trí đặc biệt?

Bạn định nghĩa về tình yêu như thế nào? Còn với tôi, tình yêu đơn giản chỉ là thứ cảm xúc đặc biệt với một người đặc biệt hơn những người xung quanh. Không cần phải là người nói lời ngọt ngào nhất, dâng hiến nhiều nhất, mà đó là người có thể hiểu tôi nhất.

...

Bubble hẹn ăn tối với tôi. Đã một tuần rồi tôi không gặp Bubble vì anh đi công tác. Nói không gặp, nhưng chúng tôi vẫn liên lạc qua điện thoại, facebook, email... Đôi khi là chào hỏi nhau, đôi khi là vu vơ chúc ngủ ngon, chúc buổi sáng tốt lành. Nhưng hình như những điều đó không đủ khỏa lấp đi cảm giác trống trải, nhớ nhung muốn nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt ấy. Tôi tự thấy mình thật nực cười, chẳng lẽ tôi đang tương tư Bubble? Không thể nào. Nhưng vừa nhận được cuộc gọi hẹn ăn tối, tôi lại gào thét, nhảy nhót như đứa điên, không thể hiểu nổi.

...

Bubble đến đón tôi. Lần này tôi dùng son môi vị anh đào vì nghĩ Bubble thích nó. Chúng tôi lượn lờ khắp các con đường và tôi thì không hề muốn vào quán ăn, chỉ thích ngồi sau lưng Bubble, nếu được vòng tay ôm eo nữa thì tuyệt. Nhưng tôi không đủ dũng cảm làm điều đó. Ghé vào quán, ăn nhẹ vài món linh tinh, tôi rủ Bubble gửi xe rồi đi dạo.

- Anh ít nói hơn trước, có chuyện gì à? - Tôi bước sát bên Bubble, bắt đầu câu chuyện trước.

- Không phải, chỉ là anh không biết phải nói gì thôi.

- Tại sao?

- Nếu không còn gặp anh nữa, em có buồn không?

Bubble không trả lời thắc mắc của tôi mà hỏi ngược lại tôi.

- Tại sao anh hỏi vậy? Anh đi đâu à?

- Ừ, anh sắp chuyển công tác qua bên Sing. Nhưng anh sợ...

Anh im lặng. Chúng tôi cùng im lặng, bước chân vẫn đều, nhưng lòng thì đã lắng lại để suy ngẫm. Không biết anh sợ gì mà không nói, còn tôi thì sợ không được nhìn thấy anh nữa, tôi sợ cảm giác gần giống như nhớ nhung cứ len lỏi trong tâm trí mình, tôi sợ mất Bubble. Mắt tôi bỗng cay xè, mờ dần dù chẳng có cơn gió nào làm lay động hàng mi. Tôi ngẩng lên, chớp mắt liên tục, cười khẽ thành tiếng để phá tan bầu không khí yên lặng đáng sợ này. Bỗng Bubble dừng lại, tôi nghe thấy tiếng hít thở mạnh mẽ của anh.

- Anh sợ mất em!

Tôi như bị đông cứng khi nghe Bubble nói ra bốn từ ấy. Vài giây sau, tôi quay người lại, mỉm cười, nước mắt cũng đã trào ra.

- Anh muốn biết son môi anh đào có vị gì không?

- Ơ...

Mặc kệ anh đang ngơ ngác suy nghĩ câu hỏi không liên quan của tôi, tôi lao đến, nhón chân lên, đặt hai tay lên má anh rồi đặt môi tôi lên đôi môi của Bubble.

- Giờ thì anh mới là đồ ngốc.

Tôi nhìn vẻ mặt vẫn chưa tỉnh của Bubble mà quên cả ngại ngùng. Nhưng không đầy ba giây sau, Bubble vội vòng tay ôm lấy tôi, và chúng tôi đã có một nụ hôn thật sự - Nụ hôn vị anh đào.

Khi ai đó nói bạn là kẻ ngốc, có nghĩa là người đó đang muốn cho bạn biết điều bí mật của họ có liên quan đến bạn. Hãy cứ tìm hiểu lý do nếu bạn muốn. Nhưng theo tôi, trong tình yêu, kẻ ngốc là kẻ nói người kia ngốc. Bởi chính họ không dám dũng cảm nói ra sự thật và buộc người khác phải hiểu. Dù bạn không tìm được tình yêu một cách may mắn như tôi, nhưng đừng làm kẻ ngốc trong tình yêu.

Life - Now Let Us (Tổng Hợp)

Comments

Nếu bạn muốn tham gia cùng viết bài và đóng góp nội dung cho
"Sắc Màu Cuộc Sống - Now Let Us"


Hãy gửi ngay