(Life - Now Let Us)
Vài năm trước, để luyện trí nhớ của mình, vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, tôi cố gắng nhớ lại một lượt tất cả những việc xảy ra với mình trong ngày hôm đó. Như người ta nói, việc gì lặp đi lặp lại đều đặn liên tục khoảng hai mươi mấy ngày thì trong não người sẽ hình thành một nếp nhăn – đó là thói quen. Và nó thành thói quen thật. Không thể quyết định điều đó tốt hoặc không tốt, chỉ biết rằng, ngay lúc này nó kéo tôi bước ra khỏi giường, chỉ để đánh máy vài dòng ghi lại những gì tôi nghĩ mình cần phải nhớ; bởi sáng nay, trưa nay và ban nãy tôi đã dặn mình không quên.
Đó là vì những ngày gần đây tôi liên tục nhận ra sự mệt mỏi của chính mình. Không phải tôi bệnh, bằng chứng là tôi rất khỏe mạnh, cả về thể chất lẫn tinh thần; nhưng những nỗ lực và ước mơ dường như trở nên quá uể oải. Viết ra như thế này, là để nhắc mình nhớ về rất nhiều điều đã hứa với bản thân, nhớ về những việc mà khi bắt đầu tôi đã khó khăn và cũng quyết tâm, hạnh phúc biết chừng nào; nhớ về những dạo trước sống trong nhiều vất vả và mơ hồ hơn vẫn ước mơ không ngừng cháy. Không cần đến lúc phải nhìn thấy bạn bè làm được những điều đáng ngưỡng mộ, cũng đủ để bản thân tự cảm thấy xấu hổ, với chính mình, với ngày trước.
Tôi 23, hoàn toàn không bao giờ muốn ở tuổi 32 và những năm sau đó nhìn lại chặng đường đã đi, thấy cuộc đời mình không đáng sống. Ngay cả khi chỉ là một đứa con gái bình thường, thì cũng mong làm được gì đó để không phải ân hận cả đời đã không nỗ lực hết mình cho một lần duy nhất. Năm 17 tuổi tôi đã viết (chép) vào sổ tay của mình rằng: "Thật tẻ nhạt và khó hiểu nếu ai đó sống cả cuộc đời mà không phạm sai lầm, chẳng dám một lần tự quyết định, chưa hề thử vượt qua ranh giới”. Thà một lần rực rỡ…
Mấy hôm nay người ta bàn tán về một người, cá nhân tôi không có nhiều hiểu biết để tập tò nói nói, chỉ thấy rằng người ta đã làm được một cuộc đời đáng để mơ ước, đáng để chết đi nhiều cuộc đời khác (nếu có thể) chỉ để sống được một lần như vậy! Thời gian thì trôi còn tuổi trẻ chẳng là mãi mãi. Giả sử như có may mắn lưu lại khuôn mặt của tuổi chưa hai mươi, thì cũng nên sắm một khát khao đủ lớn như điều đó.
Khi 20, bạn khóc lóc vì những chuyện rất bé và hành động một cách điên rồ, thì bây giờ đủ hiểu, và vẫn còn thời gian, làm những điều mà lúc trước chưa có dịp. Đừng để lặp đi lặp lại vết xe đã hằn bao nhiêu thế hệ: "Tuổi trẻ là thời vấp váp – Trung niên là thời vật lộn – Tuổi già là thời hối tiếc”.
Cuối cùng, trích lại mấy câu (nguyên bản là thơ) tôi mới dịch sáng nay: "Cuộc đời quá ngắn ngủi để cứ tỉnh giấc với những nuối tiếc. Vậy nên, hãy trân quý những người tốt với mình. Quên những ai không như vậy. Hãy tin mọi việc xảy ra luôn có một lý do nào đó. Nếu cơ hội xảy đến với bạn lần nữa, nắm lấy nó bằng cả 2 tay. Nếu điều đó thay đổi cuộc đời bạn, cứ để yên. Không ai nói rằng cuộc sống sẽ dễ dàng. Họ chỉ hứa điều gì cũng có giá trị của nó.”
Đi ngủ. Hy vọng tôi đã có thể ngủ ngon. Cuộc đời này thật đáng sống!
Life - Now Let Us(Tổng hợp)
Comments