(Life - Now Let Us)
Trưa nay ăn vậy mà no, đúng là đồ Nhật nhìn ít mà không ít, nhìn bé mà nghị lực lớn, haha.
Tiêu cực ở đâu tự dưng bám lấy từ chiều, cứ bận tâm suy nghĩ những điều không mấy vui vẻ, từ công việc đến cuộc sống. Nhưng vì ưu tư mà mới viết thế này đấy. Vui cũng viết, hơi buồn buồn cũng viết.
Tiết trời Hà Nội sang đông rồi, đêm qua đi về thấy có tí co ro, ngủ thấy chân lạnh lạnh rồi. Hà Nội hôm nay mưa phùn…hết đẹp và thoáng như mấy bữa trước rồi, trời chuyển sang âm u và lạnh lẽo.
Chắc từ cái thời điểm trưa nay, trước khi đi ăn mừng bạn Qe sinh nhật, mama nhắn tin và câu chuyện muôn thuở của mấy ngày gần đây là: Công –việc. Mình nhớ là thái độ và vài lời nói của mình đã dứt khoát lắm rồi mà ta. Không thích nói nhiều đâu. Vậy mà ba mẹ cứ làm mình lại phải bận tâm về mong muốn của bố mẹ và cuộc sống của mình. Báo hay Đài truyền hình, đại loại bất cứ công việc gì ở TN đó, mình đều không muốn lúc này. Lý do mình muốn typing chuyện này hôm nay, để mình nhớ và không thấy hối hận trong tương lai.
Chị, bà, cô, dì…có cảm giác hối hận về việc đi làm, lấy chồng ở xa quê ư?. Và các chị, bà, cô, dì…lấy cái kinh nghiệm từ cuộc sống vốn không tốt đẹp ở nơi đang sống để nói rằng: Mình nên thế này, mình nên thế kia, giá như hồi xưa Chị/Bà/ Cô/ Dì nên thế này, thế kia. Vâng, ai cũng biết các Chị/Bà/ Cô/ Dì có kinh nghiệm cuộc sống, vì hơi tuổi thì phải nói thế thôi, nhưng không phải vì thế mà lấy kinh nghiệm của bản thân mình và bắt người khác không được đi vào vết xe đổ của mình như thế. Nhưng, có thật sự là "vết xe đổ không?”, tất cả là do góc nhìn của mình về cuộc sống mà ra. Vét xe đổ là do quy chụp, là do ứng xử của Chị/Bà/ Cô/ Dì đối với cuộc sống của mình mà ra cả. Vì Tôi là Tôi, Bạn là Bạn, nên đừng ép tôi xoi gương và nghe theo lời khuyên khi mong muốn của tôi là: Tự rút ra kinh nghiệm của chính tôi, với chính trải nghiệm của bạn thân trong cuộc sống của riêng tôi.
Kinh nghiệm chỉ nên chia sẻ, chứ đừng ép người khác phải học tập kinh nghiệm của mình, nhỉ?
Người ta nói, con gái tuổi Dần, ngang, bướng… Ừ, chính vì thế cứ để cái "ngông” và "điên” của cô ấy được thể hiện trong chính cuộc sống của cô ấy, tại sao không?. 27 năm sống trên đời, đấu tranh không ít để được sống theo ý mình, và đến giờ vết xước tinh thần không ít, nhưng cô ta vẫn vô cùng hài lòng về những điều mình được trải nghiệm. Cuộc sống vốn vậy, yên bình và tốt đẹp quá lại chẳng hay ho gì cả.
Bàn về chữ "Hiếu”, có phải cứ làm theo những điều bố mẹ dạy và muốn mới là có hiếu. Hồi xưa bé, người ta hay chúc: Con ngoan, Vâng lời cha mẹ. Nói vậy, thì mình đã, đang không vâng lời bố mẹ rồi, mình hư, bất hiệu ư?. Hoang mang quá, giờ mình lớn rồi, mình thấy nếu sống cuộc sống mà bố mẹ muốn như: Nên làm việc ở đây, nên an phận, nên lấy ông này làm chồng, nên thế này thế kia,…là có hiếu với cha mẹ rồi, thì mình đau lòng khi phát hiện ra mình không thể có hiếu như thế đâu:(. Mình lại cứ nghĩ, dù ở đâu, mình sống tốt, sống đẹp và khỏe mạnh và luôn thương nhớ thành kính với bố mẹ là có Hiếu cơ. Nhưng biết sao giờ, bố mẹ mình đều không chung khái niệm đó với mình.
Hiếu không được tự mình dựng lên mà phải phụ thuộc vào bậc sinh thành có cho là Hiếu hay không?
Life - Now Let Us(Tổng hợp)
Comments