#

Ba mẹ đừng già đi…

Đăng bởi: Admin

(Life - Now Let Us)

Chiều nay nắng không về, tôi ngồi thu lu một mình dưới mái chờ xe bus và làm một việc hết sức ngớ ngẩn: đếm những chuyến xe bus chạy qua, chầm chậm nghe tiếng bước chân của kẻ xuống người lên vội vã. Bao nhiêu chuyến xe đã đến và dừng lại rồi hối hả đi qua. Chợt thấy nhói lòng, một chiếc lá rơi nghiêng chầm chậm nằm im lìm dưới mặt đường báo hiệu sự chia cắt quặn lòng. Vòng quay thời gian cứ trôi đi vô tình, ai rồi cũng sẽ lớn lên, già đi…

Từ những năm tháng ấu thơ quẩn quanh tíu tít bên ba mẹ, lớn lên một chút theo chân mẹ ra đồng bắt cua, lớn thêm nữa rời xa vòng tay ấm áp đó đến một nơi xa bắt đầu cuộc sống mới. Và rồi chúng ta càng lớn thêm, lớn mãi… còn ba mẹ ngày càng gì đi theo năm tháng. Tôi chỉ mong mình đừng lớn để ba mẹ đừng già đi…

Thuở bé, thấy dáng mẹ tảo tần, khắc khổ quanh năm làm bạn với bùn đất lấm lem, thấy tấm lưng bạc thếch màu nắng của ba tôi chỉ mong đôi bàn chân mình lớn lên thật nhanh để gánh nắng, gánh mưa, gánh cực nhọc thay ba mẹ. Nhưng cuộc đời vốn có những nghịch lý chẳng thể thay đổi được, tôi càng lớn, mái đầu mẹ càng nhuộm màu khói sương, bàn tay cha gầy rộc, chai sạn.

Khi lớn lên, tôi cứ nghĩ thời gian là kẻ thù nghiệt ngã nhất đối với tuổi đời con người, vì nó vô tình cướp mất đi những người mà ta yêu thương nhất. Còn bây giờ kẻ thù lớn nhất mà tôi nghĩ đến là chính mỗi chúng ta, không phải thời gian trôi đi mang theo tình yêu, mang theo bóng dáng mẹ cha, là chính lòng tham của con người cứ muốn níu giữ lại những gì sắp mất đi, là chính tại lòng người không trân trọng những gì của hiện tại, khi mất đi mới cuống quýt đi tìm… Tôi biết tôi cũng là kẻ tham lam, tôi tham lam muốn giữ lấy cả tình yêu và hình dáng ba mẹ, không muốn ba mẹ già đi, vì tuổi già gắn với sự chia li.




Năm tháng trôi đi, những đứa con tung cánh muôn phương, thiếu vắng đi ba mẹ, thiếu vắng đi nơi chốn cất giữ ấu thơ cũng trở thành thói quen. Dần dần thưa vắng những cuộc điện thoại hỏi thăm và thưa những lần về thăm nhà, vắng rồi vắng… Nhưng đến một lúc nào đó, cuộc sống mệt nhoài cơm áo gạo tiền khiến chúng ta thèm một nơi bình yên nhất để tìm về, được cuộn tròn trong lòng mẹ và nghe tiếng nhai trầu chóp chép. Lúc ấy, tôi sợ có lẽ mọi chuyện cũng đã khác, sân nhà còn đó, góc vườn vương tiếng chổi tre đều đều từ năm nao vọng lại; nhưng người xưa nay đâu, ba mẹ giờ nơi đâu, con tìm sao chẳng thấy?

Những đứa con xa nhà, mỗi lần về thăm nhà lại háo hức được ăn bữa cơm mẹ nấu, vùi mình vào lòng mẹ nghe kể những câu chuyện không đầu không cuối; nhưng chợt nhận ra đôi mắt mẹ đã mờ đi, hằn vết chân chim; nụ cười của ba mang đầy nỗi nhọc nhằn, từng bước đi nặng nề gánh hết cuộc đời con.

"Con dù lớn vẫn là con của mẹ - Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”. Dù con có lớn khôn, thành công trong cuộc sống thì ba mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước đi ấy, để lặng lẽ nhìn và mỉm cười, để sẵn sàng là bến bờ neo đậu bình yên mỗi khi con mệt nhọc. Lỗi lầm con gây ra có lớn như thế nào thì ba mẹ vẫn luôn bao dung, chở che. Tình yêu thương vô điều kiện ấy đi hết đời có thể tôi vẫn không thể thấm thía được hết…

Tôi biết mình tham lam, và có lẽ những ai còn ba mẹ cũng sẽ tham lam như tôi. Tham lam giữ lấy và ôm hết tình yêu thương trời biển ấy. Tham lam ngay cả khi luật đời không cho phép làm như vậy. Rồi ba mẹ cũng già đi, lúc ấy ba mẹ sẽ nói trong tiếng thở gấp gáp "Ba mẹ mệt lắm rồi, ba mẹ muốn ngủ; ba mẹ chẳng thể bên con được nữa nhưng ba mẹ luôn dõi theo con…”. Tôi không cho phép mình nghĩ đến ngày đó, tôi sợ, sợ không giữ nổi được bình tĩnh, sợ sẽ không thể khóc được nữa, sợ mai này không còn ba mẹ nữa, chốn bình yên nhất tôi muốn tìm về cũng chỉ là khoảng trống hư vô.

Nếu có thể, chỉ là nếu thôi, tôi chỉ mong ba mẹ đừng già đi…

Xin thời gian đừng đổ buồn lên mắt mẹ, đừng làm bạc mái tóc ba, đừng lấy đi tuổi đời mẹ cha… Để tôi biết rằng chưa bao giờ là đủ, là thừa khát khao muốn được ở bên ba mẹ mỗi ngày…


Life - Now Let Us (Theo kenh14)

Comments

Nếu bạn muốn tham gia cùng viết bài và đóng góp nội dung cho
"Sắc Màu Cuộc Sống - Now Let Us"


Hãy gửi ngay