(Life - Now Let Us)
Thế giới của anh và của em hoàn toàn khác nhau. Em làm việc tám giờ một ngày, em có hai ngày nghỉ trọn vẹn là thứ bảy và chủ nhật. Nơi em làm việc là căn phòng có máy lạnh, nằm trên tầng mười của một tòa nhà cao tầng. Ô cửa kính phòng làm việc của em nhìn ra là thấy cả không gian rộng lớn của đường phố. Những con phố ấy từ trên cao giống như những vết cắt của một bức tranh lập thể, những con đường đi bên dưới tưởng là một đường thẳng, nhưng khi nhìn ở trên độ cao kia thì lại là một đường cong.
Mỗi ngày làm việc của em là những cuộc điện thoại reo, âm vang trong đó là tiếng Anh và tiếng Việt. Có khi nhớ em, anh gọi vào máy thì cũng nghe trong đó có một tràng dài tiếng Anh. Anh nói với em:
- Anh chỉ giỏi tiếng Em, còn tiếng Anh thì anh là người dốt đặc nhất thế giới.
Anh nói thêm:
- Em có biết tại sao anh và em phải quen nhau không? Để mai sau khi đã thành vợ chồng, anh và em cùng đi nước này nước nọ, em sẽ là trợ lý thông dịch cho anh.
Em bấu bàn tay có mấy ngón tay để dài vào cánh tay anh khiến anh đau nhói:
- Em biết mà, anh chọn em để có đi đâu đó, em làm thông dịch cho anh đỡ tốn kém thuê người.
Anh làm công việc ở một hòn đảo cách đất liền đúng 15 phút tàu chạy. Biển mênh mông xanh hút mắt ấy là sự quyến rũ cho những ai lần đầu chạm gặp, muốn ngắm nhìn. Nhưng với anh, mỗi ngày đôi khi đi qua đi lại dăm bảy lượt, đi từ mờ sáng cho đến khi chiều đã cạn khiến cho anh mất đi cảm giác tò mò.
Anh ra biển khi biển mênh mông xanh vào mùa hạ, nhìn ngắm những vách núi ngàn năm hững hờ níu cùng mình những sợi dây leo gắng sống nhờ những giọt sương đêm. Anh ra biển trong cơn mưa tầm tã, sóng chồm lên như uốn lấy con tàu nhỏ bé để nhốt vào đại dương, khi đó đảo xác xơ và vắng vẻ với những hàng cây cong mình hứng gió và bãi biển trên đảo toàn là rác thải do sóng biển đưa vào, biển lúc đó thật là đáng ghét.
Anh có khi đêm phải ở lại đảo, hoặc có thể theo khách trong chuyến tàu đêm nào đó để ngắm nhìn biển một cách khác. Anh yêu nghề, và anh yêu những chuyến đi trên biển của mình như thể nếu một ngày không nếm được vị mặn của nước biển và không chông chênh cùng sóng, anh sẽ ngã bệnh.
Có những chủ nhật, em nhớ anh. Em lại đón tàu ra đảo cùng anh. Hai đứa có một chủ nhật tưng bừng trong mênh mông biển như thế. Anh cùng em chung một chiếc dù kéo lơ lửng trên bầu trời. Em sợ hãi, bấu chặt lấy anh và đôi mắt thì nhắm riết lại như thể khi em nhắm mắt thì mọi sợ hãi quanh em sẽ biến mất.
Anh đã nghịch ngợm hôn em khi hai đứa mình đang lơ lửng trên không gian như thế. Anh gọi đó là nụ hôn lịch sự, bởi có bao nhiêu nụ hôn tình yêu trao gởi lại ở lưng chừng đâu em nhỉ.
Chỉ lần duy nhất đó thôi, còn những lần sau thì em nhất định không ra đảo. Em nói:
- Con tàu thì bé tí, còn biển thì ồn quá anh ơi. Em không thích tí nào.
Anh là người hay trễ hẹn. Em là người ghét nhất sự trễ hẹn. Anh nói vui với em rằng nếu hai người cùng một sở thích như khi mua con gà về, dành nhau chiếc đùi gà thì dễ gây gổ. Còn em thì chỉ thích ăn da gà, anh thích ăn thịt gà, cho nên em và anh chẳng phải nhường nhau. Anh ví dụ như thế để nói với em rằng anh cũng muốn giống như những chàng trai khác, sẵn sàng đến chỗ hẹn trước cả giờ đồng hồ để đợi người mình yêu thương.
Em nói:
- Em chẳng cần mẫu người đó, em chỉ cần anh có trễ thì trễ năm mười phút là được rồi. Em là con gái, em ngồi một mình bao nhiêu cặp mắt nhìn vào giống như em đang bị thất tình, làm sao em chịu được.
- Ừ, anh mỗi ngày sẽ ngoan hơn.
Em đưa ngón tay bé tí của em ra móc ngón tay anh: "Em phải tập tin anh".
Tình yêu, nó không là bản sao của đôi lứa này với đôi lứa khác. Nó làm cho ngày mau cạn, cho niềm vui nhân lên gấp bội trong những lần gặp nhau. Tình yêu, đâu có gì ghê gớm ở những mắt nhìn, ở bàn chân bước chạm khuya khi hò hẹn, hay cả những cuộc điện thoại chỉ để nghe tiếng nói của nhau.
Em viết trên một mảnh giấy nhỏ: "Em giận lắm". Em gởi cho cô gái ngồi quầy ở quán cà phê đưa cho anh khi anh tới muộn. Anh trễ một giờ đồng hồ cho cuộc hẹn quan trọng của chúng ta. Chiếc máy điện thoại của anh rơi xuống nước biển, không thể gọi được. Anh lại không nhớ số điện thoại của em.
- Yêu nhau phải nhớ số điện thoại của nhau, anh có biết không?
Em đã nói với anh như vậy. Anh trả lời: "Anh biết". Mỗi giờ đồng hồ chờ đợi, gọi điện chỉ có những âm thanh vô nghĩa, em không giận mới là chuyện lạ.
- Anh đâu có mắt ngó nghiêng, mắt ngó ngửa. Anh đâu có chở ai sau lưng xe. Anh chẳng đi ăn sáng, ăn tối với ai hết, anh cũng chẳng nhắn tin hò hẹn với bất cứ cô nào- Anh nói thế.
- Đàn ông dẻo miệng là đàn ông chuyên lừa dối đàn bà. Có bà kia tin chồng tuyệt đối, đến khi chồng chết thì có một cô gái khác dắt một đứa bé tới nhà xin được để tang - em nói. "Em nói linh tinh chuyện gì thế?" - anh gắt.
Trong cuộc sống có những ngày rất ngắn, đó là những ngày ta hạnh phúc và trong lòng tràn ngập những niềm vui. Nhưng những ngày xa nhau trong cơn giận dỗi thì quá tải. Chiếc kim đồng hồ vẫn đều đặn chạy đủ vòng tròn của mình mà sao nó lâu đến thế.
Cánh cửa phòng em đóng. Em dán lên trên cửa mảnh giấy vàng, kể tội anh. Những cái tội làm cho em giận dỗi: Một là luôn trễ hẹn, hai là không biết xin lỗi, ba là không gọi điện thoại, bốn là gia trưởng, năm là hút thuốc lá nhiều quá, sáu là không biết dỗ khi người yêu giận dỗi... Chữ viết của em tròn, mỗi chữ viết ra giống như em trút giận vào anh.
Anh nhớ em quá, anh đã xin nghỉ phép bảy ngày để... đi xin lỗi em. Nhưng em đâu có ở nhà đâu để anh xin lỗi em. Anh nhớ em quá. Anh không hiểu tại sao khi giận, mấy cô con gái lại đi làm lại tóc. Hôm qua bạn em, nhỏ Thúy gọi điện cho anh: "Ông làm gì mà con Dung tự dưng cắt tóc ngắn, lại uốn từng lọn từng lọn? Ông đèo bồng con khác khiến cho nó ghen phải không? Ông mà làm cho nó đau khổ thì tụi tôi đem ông ra mà xử bắn đó".
Bạn bè thân bảo vệ nhau đến thế là cùng. Anh phải thanh minh:
- Không có đâu em ơi, anh thề trung thành với Dung tuyệt đối. Nhưng nhà đóng cửa, điện thoại lại tắt, anh muốn xin lỗi mà không được
Thúy cười giòn trong máy:
- Yêu cỡ ông mà khờ khờ, thằng khác nó tán bồ mình mất, lúc đó mặc sức mà khóc.
Anh gọi điện qua chỗ em làm. Bên kia đầu máy là tiếng của em với một tràng tiếng Anh như thường lệ. Anh chỉ vội nói: "Anh nhớ em" là em im lặng, im lặng một lúc lâu rồi em gác máy. Anh nghe như trong máy có mấy giọt nước mắt của em. Anh rất sợ những giọt nước mắt.
Đêm chậm xuống thành phố. Thành phố đông người đến thế mà sao anh cảm thấy như mình chỉ có một mình. Đám đông luôn chỉ là đám đông. Anh không chú ý đến đường phố có bao nhiêu người, anh chỉ mong cơn giận của em qua mau, chắc chắn anh sẽ không bao giờ dám trễ hẹn cùng em.
Căn phòng em ở đã hiện ra trước mắt anh tự bao giờ. Đôi khi ta tưởng rằng vô tình, nhưng thật ra là một quán tính để tới nơi ta cần tới. Anh đã đi theo quán tính tới nhà em lúc nào không hay. Đóa hoa hồng trên tay anh - tại sao người ta hay dỗ dành phụ nữ bằng hoa hồng em nhỉ?
Anh mở cánh cửa khép hờ, bước vào. Em như biết được tiếng xe anh dừng trước nhà. Em như đang chờ đợi anh nói. Em đang ngồi trong nhà đối diện với chiếc gương. Anh nhìn em bằng chiếc gương soi. Anh thấy trong đôi mắt em như có một giọt nước mắt.
Anh để đóa hoa hồng lên bàn. Anh choàng tay lên bờ vai mềm ấy. Anh chợt nhớ câu chuyện trong một phim truyện, nhân vật trong phim bảo rằng khi chạy xe với tốc độ 80 cây số một giờ, đưa bàn tay ra cửa thì gió chạm vào có cảm giác như đang chạm vào da thịt người phụ nữ. Ôm em, anh lại có cảm giác như đang đi trên một chiếc xe chạy 80km/giờ.
Em chồng bàn tay nhỏ của em lên tay anh, thầm thì: "Tại sao vào nhà em mà anh không gõ cửa?". Anh ôm em chặt hơn: "Sao cắt tóc mà không hỏi ý anh?".
Life - Now Let Us (Theo truyenngan.com.vn)
Comments