(Life - Now Let Us)
Bạn gọi điện than: "Đã buồn rồi mà người yêu cũng không, bạn bè cũng không có ai đi chơi hay xả stress cùng” – "Không có ai thì đi một mình” – "Đi một mình thì có mà hâm à, chán chết”. Rồi bạn tắt máy cái cụp sau vài câu tranh luận qua lại. Với bạn, đi nhà sách, siêu thị, lang thang hay một mình đến nơi nào đó đông người là điều gì đó không tưởng, trông có vẻ ngớ ngẩn. Người ta nhìn vào sẽ nghĩ rằng bạn đang bị thất tình, tự kỷ, hay có vấn đề gì đó về thần kinh. Bạn sợ người khác phán xét hay đánh giá bạn này nọ. Bạn sợ cô đơn và sợ người khác thấy sự cô đơn của bạn. Không biết những lúc tôi một mình đến công viên, nhà sách… người khác nhìn vào có bảo là tôi bị tự kỷ không nhưng đối với tôi, điều đó rất đỗi bình thường. Thậm chí, đôi khi buồn, đi chơi một mình còn đem lại nhiều cảm xúc và hiệu quả cao hơn nếu đi cùng ai đó.
Bạn bè là quà tặng của cuộc sống. Ai đó từng nói: "Bạn bè cũng như tài sản”. Càng nhiều bạn bè đồng nghĩa người đó càng giàu có. Sẽ thật tuyệt nếu bất cứ khi nào ta cần cũng có bạn bè bên cạnh. Càng tuyệt hơn nếu có được những người bạn đủ thân, sâu sắc, thấu hiểu lẫn nhau, yêu cái đẹp lẫn cái tốt và chịu đựng được nhau mỗi lúc tâm trạng ta không bình thường. Nhưng không phải ai cũng may mắn có được những người bạn như thế. Hoặc nếu có, không phải lúc nào ta cần, họ cũng có thể ở bên. Thế nên, bất cứ ai dù là người không có bạn bè, có ít hay nhiều cũng sẽ trải qua những lúc buồn bã, cô đơn mà chỉ có một mình. Không ít người yếu đuối không chịu được cảm giác này. Họ tìm mọi cách để có người bên cạnh, thậm chí, "vớ” bất cứ ai có thể dù mới quen chưa lâu. Để rồi sau đó, cái họ nhận được là một thứ tâm trạng tồi tệ hơn trong khi nỗi niềm chưa được giải tỏa.
Điều đáng nói không chỉ nằm ở chỗ họ sợ cô đơn mà còn sợ người khác nhìn thấy sự cô đơn của họ. Cái suy nghĩ đến nơi nào đó một mình luôn ám ảnh họ bằng những câu như: Thế có kỳ cục không, người ta sẽ nghĩ mình đang bị thất tình, bị tự kỷ hay chẳng kiếm ra nổi một người bạn để đi cà phê vào tối thứ bảy, người khác có đôi có đũa, trông mình thật lạc lõng làm sao… Suy cho cùng, điều đó cũng tự nhiên nhưng thật đáng tiếc nếu vì suy nghĩ ấy mà họ không chịu ra đường. Thay vào đó, lại tự giam mình trong bốn bức tường quen thuộc và gặm nhấm một mớ nỗi buồn không tên. Sự thật là buồn thì đã sao, tự kỷ thì đã sao, cô đơn thì đã sao… Đâu phải chúng ta là người duy nhất. Trên thế giới này, có hàng tỷ tỷ người như vậy. Họ ở đầy rẫy xung quanh, chỉ có điều người khác không nhận ra thôi.
Để cuộc sống vui vẻ và bớt tẻ nhạt không đồng nghĩa với đi đâu, làm gì cũng phải có ai đó bên cạnh. Có nhiều việc, nhiều nơi, người ta chỉ thấy thích và muốn đi cùng với một người nào đó. Như cà phê thì đi với A, nghe nhạc đi với B, đi xem phim với C. Nhưng có những nỗi buồn, không ai giúp được ngoại trừ bản thân mình. Một mình, sẽ không bị chi phối suy nghĩ, sẽ hiểu rõ bản thân cần và muốn gì nhất, sẽ nhìn thấu tận được căn nguyên sâu xa để tìm cách tháo gỡ. Chúng ta, nếu không thể đi cà phê, nghe nhạc, xem phim…một mình, lúc nào cũng cần ai đó bên cạnh thì làm sao có thể đi hết cuộc đời đầy khó khăn và thử thách này. Chúng ta, chỉ có thể lớn lên và trưởng thành khi có thể tự đứng trên hai đôi chân do cha mẹ sinh ra và tiến về phía trước bằng sự tự thân cần có.
Mùa hè đang đến dần, ve đã kêu ồn ã trên những tán cây. Mùa hè là mùa của sự sôi động và tràn đầy sinh lực. Vậy thì còn tiếc nuối gì những giờ phút một mình trong phòng kín mà không đứng dậy, làm đẹp và cười thật tươi bước ra đường để tự mình làm những điều mình thích. Đừng chờ đợi sự giúp đỡ từ người khác mà hãy tự giúp và tìm kiếm niềm vui cho bản thân. Đừng để ý đến những gì người khác nghĩ về mình bởi khi chúng ta còn tồn tại trên cõi này thì sống, trước hết là cho chúng ta.
Life - Now Let Us (Theo nghethuatsong.org)
Comments