#

Trái đất tròn ta lại trở về với nhau...

Đăng bởi: Admin

(Life - Now Let Us)

Có những lúc em nhớ về anh như một điều tất nhiên của cuộc sống thường nhật. Buổi sáng mỉm cười sau một giấc mơ lãng đãng không đầu, không cuối. Anh xuất hiện khi cơn mơ bắt đầu, nhạt dần khi em cố nhíu mày giữ anh lại và mỉm cười khi em chuẩn bị tỉnh giấc. Một cuộc rượt đuổi như chính chuyện tình anh và em.

Sáng lót dạ bằng một tách café nhiều sữa. Không phải loại café hòa tan được đóng gói trong những bao bì bắt mắt mà phải là loại café mua từ thành phố Ban Mê – nơi anh chờ rang và xay thành bột. Em dùng rất tiết kiệm nhưng đều đặn. Ngày anh đi, anh hôn nhẹ em và khẽ nói:"Khi tách café cuối cùng chạm môi em là ngày anh về!”.Đôi lúc em cũng ham lắm chứ, muốn pha một cốc thật to mỗi ngày cho mau hết. Nhưng em sợ lắm, nếu như lời anh nói bị gió thổi bay về phương xa nào…!

Café nhỏ từng giọt từng giọt vào lớp sữa trắng dày quá nữa thành ly. Anh tập em uống café và em bày anh uống sữa. Café đắng quyện trong sữa ngọt. Tình yêu của anh và em cũng vậy, lúc ngọt ngào khi cũng ngẹn đắng đầu môi.


Một ngày thơ thẩn nhưng bận rộn. Em tìm lại những nơi anh và em đã từng đến. Gần một năm xa anh nhưng cảnh vật vẫn vậy, một màu xanh hy vọng, một màu trắng tinh khôi, màu tím lãng mạn hay màu đỏ khát khao.

Nơi con đường đó, nơi mái nhà đó là lần đầu tiên em gặp anh. Trời mưa nhẹ se duyên chúng mình. Em mỉm cười nhớ lại nụ cười anh. Ấm áp!

Café sách ngày vắng. Em ngồi lại chiếc bàn xưa, gần cửa sổ và nhìn toàn thành phố. Một tách cam ép sóng sánh cùng em nhớ về anh. Một quá khứ đã qua. Và cũng nơi này, anh nói chúng mình không hợp nhau. Ly nước không uống, café nguội hẳn. Em khóc và khóc rất nhiều. Anh không nói lời chia tay nhưng anh nói em hãy cất lên lời đó. Anh lại nói thời gian sẽ làm anh và em hiểu mình cần nhau hơn. Em gật đầu, chia tay để biết yêu nhau hơn, vậy cũng tốt! Em đau đớn nhìn anh bước đi, thật chậm.

Con đường Trần Hưng Đạo đầy nắng và gió, hàng thông chập chờn như sóng vỗ. Em giơ tay đón nắng, cười thật tươi. Anh vẫn đang nhìn em từ xa. Rồi bất thình lình một cơn lạnh ghé đến, em rùng mình, ngoảnh mặt về phía sau. Anh đã không còn ở đó cười đáp trả như ngày nào. Em thấy cái gì khẽ rời trên mí mắt…

Trưa, em ghé vào quán Mùa Thu gọi một tô phần cơm trộn Hàn Quốc, đây là món anh thích nhất. Ngồi ăn một mình, cảm giác thật tệ. Những cơn đau lại kéo đến, nghẹn đắng nơi cổ họng, trái tim thổn thức. Em ngồi lâu, thật lâu. Ngồi nhớ về anh, một lần cuối…


Rời quán, em đi qua nhà sách, chợ len và dạo quanh bờ hồ. Khi trời bắt đầu nhá nhem tối, cũng là lúc em quyết định về. Căn nhà nhỏ sáng đèn. Thật ngớ ngẩn khi đèn cũng không tắt. Em tự nghĩ, lúc bước vào nhà sẽ là lúc em quên anh. Café đã hết, anh đã không quay về. Em cũng nên buông tay anh thôi. Hít mạnh một hơi, em đẩy cửa bước vào thế giới không anh.

-Chào em, một tách café nhé…

Giọng anh ấm áp vang vọng cả căn phòng. Anh mỉm cười thật tươi ôm em vào lòng, khẽ nói thật nhỏ:

-Anh nhớ em!

Có lẽ tình yêu là vậy, khi ta cố buông thì nó lại quay về với một tình cảm mãnh liệt hơn. Hãy tin rằng trái đất tròn bạn nhé!

-Café hết rồi, mình uống sữa thôi anh.

-Café sẽ luôn đầy cho anh và em.

-Thôi, anh đi ngay cho em nhờ!

-Đi, anh đi ngay đây! Anh đi pha café ngay đây!

Trái đất tròn ta lại trở về với nhau... Vậy thôi!

Life - Now Let Us (Theo tapchi.guu.vn)




Comments

Nếu bạn muốn tham gia cùng viết bài và đóng góp nội dung cho
"Sắc Màu Cuộc Sống - Now Let Us"


Hãy gửi ngay