#

Thôi đừng mãi cô đơn nữa, hãy mở lòng để yêu thương tìm đến đi...

Đăng bởi: Admin

(Life - Now Let Us)

Khó giải thích tâm trạng của bản thân đến vậy sao cô gái? Có phải bước đi một mình đã lâu nên muốn tìm một trải nghiệm mới cho mình, để không còn cô đơn nặng trĩu như vậy nữa...


Cô gái ơi, có phải độc thân lâu ngày khiến cho trái tim chai lì cảm xúc, khó thể mở được ra mà cứ mãi đóng băng như thế? Có chắc rằng đó là đúng không, hay bởi vì do ta không thể nào mở lòng ra được, là vì bản tính hay vì não bộ và tâm lý đã quen với những điều tuần hoàn vốn có trước nay?

Chẳng phải đâu, các cô gái của chúng ta cũng đang khát khao tìm kiếm một tình yêu đấy chứ, chỉ là chưa biết dừng chân tại bến đỗ nào thôi... hoặc có thể đã tìm thấy một anh chàng nào đó lọt vào tầm ngắm nhưng vì e ngại nên chẳng dám ngỏ lời.

Thời đại của cô đơn, đi một mình thấy bản thân như một số lẻ, cảm thấy mình bé nhỏ, quạnh quẽ như một hạt cát giữa sa mạc bao la. Dù có biến mất bất ngờ có lẽ cũng chẳng ai để ý mà tiếc thương. Là do cô đơn quá lâu nên chẳng thiết tha gì yêu đương nữa, nhưng nếu cứ như vậy thì liệu đến bao giờ mới yêu và được yêu?

Thành phố này, lúc nào cũng tấp nập và xô bồ, giữa hàng triệu người biết tìm người ấy ở đâu, có chăng còn là ẩn số. Có lẽ các cô gái độc thân quá lâu bởi vì sợ khó thích nghi với việc đột nhiên có một người luôn đi bên cạnh, sợ phải bị ràng buộc bởi một mối quan hệ mà ta cho là gò bó, thiếu tự do. Tất cả đó chính là cái lồng bao quanh ngăn cản không cho chúng ta thoát ra được khỏi mớ suy nghĩ ấu trĩ đó. Vậy thì, hãy yêu đi-cho hết tuổi trẻ, bởi chẳng còn bao lâu nữa chúng ta không còn được vui đùa trong khoảng thời gian huyền diệu này nữa đâu, hãy cứ hết mình cho hết thời bồng bột, có ai cẩm chúng ta yêu và được yêu?

Biết rằng, cô đơn cũng là một đặc ân cần được trân trọng, nhưng chẳng lẽ cứ mãi mãi giữ cho mình cái đặc ân ấy hay sao? Khi độc thân chúng ta được tự do bay nhảy, tự do tụ tập cùng đám bạn bè mà chẳng lo phải xin phép hay nghĩ về một người khác nữa. Cứ vậy thôi, không ưu sầu hay nhói lòng vô nghĩa khi người ấy quên không nhắn tin hỏi thăm, hoặc phải giận dỗi vô cớ khi người ta đến muộn... Vì chỉ có một mình nên ta có thể toàn tâm toàn ý, thậm chí là ích kỉ chỉ nghĩ và lo lắng cho bản thân, rồi tự soi vào gương và cười với chính mình.

Nếu độc thân chúng ta sẽ không phải phiền não vì sợ người ta trách móc khi đi chơi về muộn, hoặc khi ta thân thiết với một chàng trai khác... chúng ta cứ mãi an nhiên như thế, và có thể ta nghĩ như vậy bản thân sẽ tươi trẻ và thoải mái hơn, không cần chịu những đau đớn hay phiền não như khi phải gắn mình vào tình yêu nữa.


Nhưng liệu có thể như vậy mãi không? Khi ta đi bộ trên phố một mình, giữa dòng xe tấp nập, đột nhiên lại muốn có một bàn tay nắm chặt dẫn ta sang đường. Hay những lúc ốm đau, bệnh tật, thay vì phải tự mình nén tủi thân chạy đi mua thuốc, vậy luôn có một người túc trực sốt sắng tới lui nấu cháo, chăm sóc cho mình thì sao? Dẫu sao thì độc thân có niềm vui riêng của nó, nhưng ai cũng độc thân thì xã hội này sao có những cuộc tình đẹp như thơ, những happy ending như truyện cổ tích?

Vậy thì, ở độ tuổi đôi mươi còn son trẻ này, hãy cứ mạnh dạn lên và yêu đi các cô gái ạ. Khi mà chúng ta còn sức sống, còn nuôi dưỡng trong mình bao khao khát cho tương lai, cũng hãy tự tìm cho mình một bàn tay ấm để song song bước cùng ta trong cuộc đời, đến khi nào không thể nữa... Khi mà ta trẻ, ta không thể dễ dàng để cho hai từ ''cô đơn'' chiếm ngự được, thay vì một mình mệt nhoài với những phiền đau, mệt mỏi, thì tại sao không tìm lấy một người chia sẻ và gánh vác cùng ta để bớt đi nỗi sầu đó?

Thay vì cứ lao mình vào công việc bằng những nhiệt huyết như thế thì tại sao không chia bớt nó ra cho yêu thương chen chân vào một góc?

Chẳng cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, vì chúng ta mạnh mẽ quá lâu rồi, đã đến lúc chung ta giả vời yếu đuối, chúng ta cần tìm cho mình một khoảng lặng của trái tim để thôi không cô đơn nữa. Chúng ta sẽ không phải ngồi uống cafe một mình trong góc quán, không phải sang đường với nỗi lo xe cộ, không phải vùi đầu vào sách bên ô cửa sổ giết thời gian... mà là chúng ta được nắm một bàn tay khác, ấm áp hơn khi ta xuýt xoa hai bàn tay của mình trong cơn gió mùađông, được níu cánh tay ai đó khi gặp khó khăn, được cùng nhau đi khám phá những nơi mà nếu như một mình ta sẽ chẳng bao giờ tới...

Vậy đó, tuổi trẻ có đáng là bao, hãy cứ bất chấp hết đi. Hãy đón nhận yêu thương để được cảm nhận xem nó khác với thời độc thân thế nào. Độc thân lâu rồi các cô gái nên mở lòng hơn, coi tình yêu như một món quà thượng đế ban tặng cho những trái tim khô héo lâu ngày, để nó được loạn nhịp, được tiếp thêm nhiệt huyết, để cho bản thân được học cách cho đi nhận lại, học cách trân trọng và nâng giữ hạnh phúc thế nào, chứ không còn ích kỉ như xưa nữa!

Life - Now Let Us (Theo tapchi.guu.vn)

Comments

Nếu bạn muốn tham gia cùng viết bài và đóng góp nội dung cho
"Sắc Màu Cuộc Sống - Now Let Us"


Hãy gửi ngay