(Life - Now Let Us)
Tôi mỉm cười khi nghĩ và ngẫm về những chữ duyên trong cuộc đời. Lạ lắm, nếu ở thời điểm nào đó, chúng ta đã có những manh nha cho cơ duyện gặp mặt nhau, nhưng nếu chưa tới, chưa đúng thời điểm vẫn vô duyên ngày gặp gỡ, mãi mãi xa xôi, chẳng biết đến bao giờ, nhưng chẳng thể sắp đặt theo ý muốn. Để rồi phải một năm tròn sau khi ở Hà Nội, ta mới gặp anh, gặp chị, gặp em, gặp thầy trò bạn bè đồng nghiệp, và gặp người đã reo vào lòng ta nhiều cảm xúc của yêu thương. Cuộc đời thật đặc biệt với những chữ duyên ý nghĩa. Phải đúng là: Thiên thời Địa lợi thì Nhân mới hòa hợp.
Ngày đó...Ánh mắt ta cảm sâu, nụ cười ta hé nở thay cho những hồ hởi, xã giao tay bắt mặt mừng, miệng nói cười liến thoắng ngày gặp gỡ, nhớ như in!
Tháng 4 quay cuồng thật sự với những suy nghĩ về công việc, với những bận tâm cho học hành và cả dạt dào và đủ đầy các cung bậc cảm xúc. Cảnh và người và tình cứ dắt díu nhau lên rồi xuống, xuống rồi thăng bằng rồi lại lên, thật tức cười. Để trái tim ta nặng trĩu, thắt chặt những lúc ta nhớ về nhau, nhớ về kí ức xa xưa, nhớ về một thời đầy kỉ niệm quá đỗi khắc sâu và đẹp đẽ. Nhớ để yêu, để hài lòng về những gì đã qua.
Chẳng biết từ lúc nào, con chữ tuôn ra không còn khô, còn thẳng mà sâu lắng và tình đến thế, vì ta đã đi và chạm đến trái tim Hà Nội, trở thành cô gái Hà Thành với gốc gác xa xôi của dòng tộc vùng ven ngoài thành ngày ấy, hay vì ta là cô gái đã có sự trải nghiệm. Chẳng cố tình khoác lên chiếc áo ấy, nhưng bên trong ta là biết bao tế bào của tổ tiên kết lại, thành ta như bây giờ, vì thế có cố quên hay cố né tránh thì nó vẫn thế, gốc vẫn thế.
Sung sướng và hoan hỉ khi nhặt được ở cửa hàng sách trên đường Đinh Lễ như cổ xúy cho cái tinh thần lúc này "Đừng kết hôn dưới tuổi 30". Chẳng còn trẻ, đủ hiểu hôn nhân sẽ làm con người ta vẹn tròn cảm xúc, nếu cuộc hôn nhân đó đúng thời điểm và đúng người, ắt sẽ hạnh phúc thật sự. Nhưng nếu ta là kẻ vô duyên và duyên phận chưa tới thì cớ sao phải vội vàng tìm kiếm người để yêu. Tình yêu là thứ mà có cố gắng níu tay nhau cũng không thể đến với nhau, huống hồ là hôn nhân, cần để gắn bó với nhau cả đời trong hạnh phúc có nhau.
Bừng tình thực sự sau tháng ngày đưa mình vào yêu thường, sau bao thời gian những tưởng mình vô tình, ấy thế mà thấy nó vẫn là chỉ là thứ tình cảm nhẹ nhàng như hơi thở, có cũng được và dừng lại cũng chẳng sao, yêu thương chưa đủ chín, may mà chẳng cố để đóng vai chủ động. Dù gì, trong tình yêu, bị động trong chủ động vẫn hạnh phúc hơn là chủ động để bị động. Nên gần nhau đấy mà nhận ra xa xôi thật.
Yêu thương không phải vì hình thức, bởi xung quanh biết bao người đẹp đẽ và hào hoa, nhưng khổ nỗi họ chỉ là những kẻ làm phiền ta thực sự, ta ghét bỏ họ đến mức chẳng muốn ngắm nhìn cái hình thức đẹp đẽ, phong độ ấy. Cái đẹp phải xuất phát từ tâm và đặc biệt đẹp từ tâm đó phải hòa hợp được với cái gu của mình, may ra mới đồng điệu, khó lắm, đâu phải đơn giản, tiếc là, hay may là chẳng ai trong số họ, những kẻ hòa hoa lịch sự làm ta yêu thích. Vì thế, ta vẫn ghét vẫn khinh khỉnh, vẫn chẳng muốn trò chuyện để tìm được tiếng nói chung. Nhưng cuộc đời đâu rõ ràng yêu và ghét, vẫn phải kìm nén cái sự ghét để "bình thường" một cách gượng ép mỗi khi gặp mặt, thật là cực hình. Vì là con-người, nên chẳng thế không ghét, mà vì ghét thì cũng chỉ là cảm xúc trong mỗi con người không kiểm soát. Có ghét bỏ thì mới biết thế nào là yêu thương. Mới trân trọng những ai cho ta cảm xúc thương yêu, thật dịu lòng và hạnh phúc.
Ta mỉm cười nhẹ nhàng khi biết mình đã "phải lòng" Hà Nội sau những ác cảm dồn dập những tháng ngày này của năm trước. Không chỉ yêu cảnh, yêu không gian ảm đạm và dịu dàng những ngày chuyển mùa như này, mà còn yêu và bất ngờ khi ta được gặp gỡ những con người thật sự CHẤT, họ giỏi, họ khiến ta ngưỡng mộ và khâm phục thực sự, bởi ở ta không có những điều đẹp đẽ như họ, à không, chưa có, gặp họ sẽ cho ta cơ hội để ta mạnh mẽ thực hiện những điều đẹp đẽ đó trong mình. Như những dòng kí ức khuyên mình trước đây, vì không thể cưỡng lại việc phải ở Hà Nội trong vài năm hoặc lâu hơn thế, nên hãy tìm cách yêu nó thay vì cứ ghét nó, một trong những cách đó, hãy tìm đến những con người giúp bạn trực tiếp hay gián tiếp thấy vẻ đẹp thực sự của thành phố này, vẻ đẹp khiến bạn phải yêu. Ở Hà Nội, từ cảnh cho đến con người rất tình & tinh tế, tuy không phải là tất cả, những hãy tìm đến những người, ghi lại những cảnh tình riêng đó của Hà Nội, ta sẽ thấy vẻ đẹp riêng của Hà Nội mà có cố gắng tìm hoài tìm mãi ở Sài Gòn sôi động hay Đà Nẵng văn minh sẽ không có. Bạn không thể yêu tất cả, ép mình phải có thứ tình cảm tích cực đó với thành phố này, nhưng hãy chọn nét đẹp, nét riêng, tích cực của nó để yêu, bạn sẽ yêu nó, và chắc chắn bạn sẽ hiểu vì sao: những người đã sống ở Hà Nội, giữ trong tim vẻ đẹp thực sự của nó, sẽ rất nhớ nó mỗi khi cách xa. Còn ta, lúc này, hạnh phúc với những gì Hà Nội tạo cho mình trong cảm xúc: tròn tình!
Life - Now Let Us (Theo tapchi.guu.vn)
Comments