(Life - Now Let Us)
Tôi - một con bé nhút nhát, ít nói, sống nội tâm và rất rất bình thường. Tôi luôn nhìn thế giới này một cách thực tế, cho nên khi bất kì chuyện gì xảy ra với mình, tôi thường chấp nhận nó như là một sự thật hiển nhiên. Đơn giản như chuyện tôi đỗ đại học là sự thật hiển nhiên, vì tôi có niềm tin và sự quyết tâm. Hay tôi trượt phỏng vấn, là vì tôi không chuẩn bị kỹ tâm lý và kiến thức, không đủ tự tin... Sau những ngày sống trong niềm tự hào và hãnh diện, tôi lại trở về trạng thái nội tâm vốn có. Ngoái lại, thấy mình đã 21 tuổi. 21 năm, quãng thời gian dài lắm, từ những năm đầu của những năm 90 đến bây giờ. Nhanh quá, sao mà đuổi kịp đây? Làm sao để thời gian đi cùng với mình đây? Hay làm thế nào để thời gian đuổi theo chúng ta?Cuộc sống này không dễ dàng chút nào.
Thành thị khác xa chốn quê nhà yên bình của tôi, dù quãng đường từ Hà Nội về quê tôi chỉ mất hơn một giờ đồng hồ. Ba năm sống nơi đất chật người đông, tôi vẫn thấy mình lẻ loi, cô đơn giữa cuộc sống muôn màu nơi đây. Vì nhút nhát, tôi không có nhiều bạn bè. Đã bao lần nói sẽ đổi thay, nhưng chỉ được mấy ngày, tôi lại trở về với tính cách vốn có. Vì nhút nhát, tôi không đủ can đảm và tự tin để tham gia những câu lạc bộ mà mình yêu thích. Hay có đăng kí rồi cũng sẽ bị loại. Tôi luôn cảm thấy mọi người thật tuyệt vời, họ thật giỏi giang, sáng tạo và năng động. Vì ít nói, tôi thường thu mình một góc. Có kỳ học, chỉ có tôi ngồi một mình một bàn, đối diện với cô giáo, lặng lẽ đến lớp, lặng lẽ ra về. Vì sống nội tâm, nên tôi ít chia sẻ những chuyện của mình cho mọi người, cho dù đó là bạn thân..Tôi cũng có những người bạn thân, là con trai và cũng có cả con gái. Nhưng hình như những người bạn thân của tôi cũng không khác những người bạn khác cho lắm. Có lẽ chỉ là tôi thích nói chuyện với họ hơn thôi! Và tôi thường được mọi người chia sẻ hay tâm sự cùng. Đôi lúc, tôi không biết nên cho lời khuyên như nào, chỉ là ngồi và lắng nghe, đồng cảm...
Khi nói chuyện, tôi hay cười vu vơ mà không có lý do. Cảm giác đó đôi khi rất thú vị. Những lúc đọc sách tôi cũng hay cười vậy. Và khóc cũng dễ dàng như thế nữa. Tôi yêu sách, cũng như yêu hoa, yêu một cách kì lạ. Tôi không có nhiều sách cho lắm, chỉ những quyển tôi thực sự thích tôi mới mua. Hoặc cũng có những cuốn xuất hiện trên giá một cách tình cờ, như duyên phận vậy. Phải chăng những người ít nói, những người nhút nhát, sống nội tâm như tôi đều thích đọc sách? Tôi hay tự vấn mình như vậy, để lấp đi khoảng trống trong lòng mình.
Là sinh viên, tôi cũng muốn đi làm thêm và cũng từng đi làm thêm. Tôi làm nhân viên phục vụ cho một quán nướng Hàn quốc trong thời gian một tháng. Khoảng thời gian gắn ngủi nhưng cũng giúp tôi nhận ra rằng, kiếm tiền quả không dễ. Những đêm lạnh, mưa phùn, tôi đứng đợi chuyến bus cuối cùng mà lòng cảm thấy thương bố mẹ. Tôi cũng đi làm thêm ở một công ty đồ chơi khoảng ba tháng dịp hè, tôi hiểu về những quy định của các công ty mà mai sau, có lẽ tôi cũng sẽ là một nhân viên trong đó. Đó là đi làm đúng giờ, nghiêm túc... Tôi hiểu ra rằng, muốn làm những việc lớn, chúng ta phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhất... Những mong muốn thay đổi tôi đã từng có, với quyết tâm cao nhất, lại làm xáo trộn cuộc sống của tôi, và làm tôi cảm thấy áp lực.
Thế nhưng, đó là những điều trong quá khứ. Cho đến bây giờ, đôi lúc tôi vẫn cảm thấy hoang mang. Tôi biết rằng, có rất nhiều bạn trẻ giống như tôi, cảm thấy bế tắc trước những lựa chọn cho tương lai. Tôi không biết rõ mình đam mê điều gì, muốn làm gì. Tôi không có thế mạnh hay điểm gì nổi bật. Mỗi thứ trong cuộc sống lại cho tôi một niềm thích thú khác nhau. Việc tôi chọn ngành học cũng xuất phát từ một sở thích nhất thời. Nhưng tôi vẫn phải bước đi, bước về phía trước. Cho dù không biết điều gì đang đợi ở tương lai, tôi vẫn sẽ tin vào những gì tôi lựa chọn, đôi lúc bằng cảm tính. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi một chút, một chút thôi, vì tôi biết không chỉ có bản thân mình có tính cách như vậy. Đến một lúc nào đó, tôi sẽ gặp được những người bạn yêu sách như tôi, ít nói như tôi, nhút nhát như tôi, và có thể tôi sẽ chia sẻ với họ. Và quan trọng hơn là "người trẻ có thể làm rất nhiều việc, nhưng phải biết yêu thương chính mình...". Tôi đã từng ghét bản thân, ghét tính cách của mình, nhưng vậy thật không công bằng với chính tôi. Thế nên tôi muốn cảm nhận cuộc sống theo cách riêng của mình, coi đó là sự thật hiển nhiên. Cho dù không thành công, không giàu có, thì tôi vẫn cảm thấy hài lòng với những gì tôi đã chọn - một cuộc sống bình thường và giản dị vốn có của mỗi người. Hãy cứ ngu ngơ, hãy cứ dại khờ, bạn sẽ thấy hạnh phúc hơn!
Life - Now Let Us (Tổng Hợp)
Comments