(Life - Now Let Us)
Có lẽ cũng bởi tâm lý đó mà khi nhìn thấy bìa sách Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu- Lục Xu tôi không hề chần chừ mang về nhà. Tên truyện đã nói hộ nỗi lòng bao cô gái trong đó có tôi. Tôi vẫn thi thoảng nhớ về mối tình đầu của mình, cũng hay thi thoảng băn khoăn giờ anh sống thế nào, bên cạnh đã có một người con gái khác hay chưa? Anh có hạnh phúc hay không? Và thi thoảng cũng ích kỷ mà mong rằng chia tay tôi, anh không thể gặp được một người con gái nào yêu anh hơn tôi… Rất nhiều những băn khoăn liên quan đến anh cứ trở đi trở lại trong tôi, bởi thế khi đọc Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu tôi đã ngỡ ngàng bởi tôi nhìn thấy bản thân mình trong bóng hình Vương Y Bối.
Cuốn truyện chân thực có lẽ cũng bởi như chính tác giả Lục Xu đã chia sẻ khi bắt tay viết: Hoài niệm lại quãng thời gian kia, mặc dù đã một đi không trở lại, nhưng đó lại là thứ tình cảm sâu đậm nhất trong lòng. Câu chuyện này là tôi viết để nhớ lại kỷ niệm của chính mình.
Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu mở đầu bằng hình ảnh Vương Y Bối trở về thành phố quê nhà nơi đã ôm ấp những năm tháng thanh xuân tràn ngập nụ cười và nước mắt của cô, thành phố đã ghi lại bao nhiêu kỉ niệm in sâu trong tâm trí cô vĩnh viễn không bị phai mờ. Và sự lo sợ của cô khi bước chân về nơi đây cũng đã xảy ra, cô đã gặp lại chàng trai mối tình đầu trong đám cưới của người bạn thân nhất của mình. Và tất cả những tháng ngày quá khứ cô tưởng mình đã quên lại ồ ạt ùa về. Cô nhớ về mình một Vương Y Bối 15 tuổi xinh đẹp, nhưng ngang bướng, có chút ỉ lại, làm gì cũng tùy hứng, trong mắt cô khi ấy chỉ có duy nhất Trần Tử Hàn- chàng trai học giỏi đẹp trai được bao người con gái trong trường ngưỡng mộ- cùng với tình yêu ngọt ngào của họ. Cấp III, rồi đại học, tình yêu vẫn luôn mạnh mẽ sưởi ấm cuộc đời của họ. Tình yêu của họ khi đó cũng giống như biết bao những cặp đôi khác, đầy nhiệt huyết, có ngọt ngào nhưng cũng không phải không có đắng cay rằn vặt. Và cái kết của mối tình thanh xuân đó là sự chia xa, mỗi người một ngả. Để rồi sau vài năm, khi trở về đối mặt với anh, trái tim cô vẫn không khỏi rung động, nhưng lý trí nhắc nhở cô Trần Tử Hàn đã là quá khứ. Vương Y Bối của ngày trở về mạnh mẽ, chuyên nghiệp,làm việc nghiêm túc, gặp chuyện gì cũng rất bình tĩnh, biết cách đối xử với mọi người.
Có lẽ tuýp truyện yêu thương- xa cách- gặp lại không quá mới mẻ với bạn đọc, nhưng Đừng nói với anh ây tôi vẫn còn yêu vẫn hấp dẫn một cách khó cưỡng bởi những dòng suy nghĩ của Vương Y Bối khi nhớ về mối tình đầu nhớ về chàng trai cô yêu thuở nào. Những dòng suy nghĩ ấy sâu sắc và đầy chân thực mà chắc hẳn nhiều người con gái khi chia xa mối tình đầu đã đôi lần nghĩ đến, những lo sợ của cô có lẽ chúng ta đã từng một thời trải qua.
Cô đã bao lần suy nghĩ đến ngày hai người gặp lại: Nếu có một ngày, anh ấy xuất hiện trước mặt mình, dù đã trải qua nhiều năm không gặp, liệu mình có thể vừa liếc mắt một cái đã nhận ra anh ấy ngay không? Câu trả lời là, có thể. Thậm chí dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, cô cũng biết đó là anh. Cô chỉ kịp đuổi theo hai bước, rồi ép buộc mình dừng lại.Đuổi theo, rồi sẽ thế nào nữa? Cùng lắm chỉ có thể nói một câu: đã lâu không gặp. Người con gái khi chia tay có ai không từng băn khoăn câu hỏi đó? Rồi tính cách có phần cố chấp: Cô có thể sẵn sàng nhắc tới thời khắc hạnh phúc nhất của mình chứ tuyệt không muốn phơi bày nỗi đau khổ của mình ra trước mắt bất cứ ai. Bộ dạng thê lương, nhếch nhác của cô, chỉ cần cô biết là tốt rồi, người khác không có quyền chia sẻ.
Trong tình yêu cô luôn yêu cầu hai chữ tuyệt đối: "Nếu anh ấy đã yêu tôi thì nhất định sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về tôi, kể cả khuyết điểm!” nhưng cũng luôn hoài nghi lo sợ.
Đọc đến những đoạn cô ngồi suy tư về Trần Tử Hàn mà trái tim không khỏi run rẩy, bởi đâu đó, trong những ngày đông giá lạnh, cũng có những cô gái đang ngồi nhớ nhung về một bóng hình. Không phải là cô không quên nổi Trần Tử Hàn, mà là cô không muốn quên. Cô một bên khuyên nhủ mình phải quên anh đi, nhưng một bên lại nhắc nhở mình, nếu cứ thế quên thì tình cảm bao nhiêu năm ấy còn lại cái gì để ghi lòng tạc dạ? Nếu ngay cả bản thân mình cô cũng quên, thì chuyện tình cảm coi như chẳng còn gì để nói nữa rồi. Thật sự, là cô không muốn, không nguyện lòng quên anh. Cô chưa từng nghĩ tới việc tiếp tục duyên phận với anh, nhưng buồn cười là cô lại muốn đợi anh kết hôn rồi mới tìm cho mình một người đàn ông khác. Cô quá coi trọng đoạn tình cảm kia thế nên mới dùng cách này để tôn trọng tình yêu đã từng chiếm trọn tuổi thanh xuân của mình.
Và hình như chính bản thân tôi cũng đã từng có khoảng thời gian như cô lo sợ: sợ nếu như vội vã tiếp thu một người đàn ông khác, nhỡ đâu anh trở về thì mình phải làm sao?
Tất cả cũng chỉ bởi trong lòng còn yêu.
Life - Now Let Us (Theo guu)
Comments