#

Lời xin lỗi muộn màng

Đăng bởi: Admin

(Life - Now Let Us)

Anh ơi. Em thấy đau lòng lắm, nước mắt lăn dài trên má em.

Kẹo của anh năm nay đã tròn 20, không còn ngây thơ, nghịch ngợm và vô tình như năm nào.

Anh mừng lắm phải không? Em thấy điều đó trên nét mặt anh, nhìn anh em khóc vỡ òa và chạy trốn mặc dù người yêu em đang ở trước mặt và vợ anh đang ở bên cạnh.

Thời gian trôi nhanh thật anh nhỉ, mới đó thôi mà giờ mỗi người một nơi, cơ hội gặp nhau cũng không còn mấy nữa. Nghe tin vợ anh sinh, em thấy mừng lắm.

Cách đây 5 năm, anh yêu một cô bé, nhỏ nhắn, xinh xinh, học hành tàm tạm. Và tất nhiên cô bé kia cũng thích anh.

Ngày đó bé mới lớp 9, anh yêu và không nói gì đợi bé học xong sẽ cưới về làm vợ. Gia đình hai bên mến nhau lắm, bố mẹ anh rất quý bé mặc dù cô bé trán dô bướng bỉnh, không một lần nói yêu anh, không chịu đi cùng anh lần nào trong khi anh hiền lắm, hiền lắm.

Anh ơi, em hối hận vô cùng.

20, em đã biết nghĩ, không còn khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình nữa.

20, em biết rơi những giọt nước mắt hối hận muộn màng.

Anh ơi, em xin lỗi.


Trước, em chỉ biết làm anh khóc, từ chối sự quan tâm của anh, bác bỏ mọi điều tốt lành về anh cho đó là sự giả tạo cay nghiệt. Làm anh khóc trong những đêm dài, làm bố mẹ anh lo lắng gọi điện sốt sắng hỏi, làm bố mẹ em nhìn anh mà rơi nước mắt.. Nhưng cô bé kia vẫn lạnh lùng, mặt không chuyển sắc.

Em đau lòng lắm anh ơi, hối hận lắm.

Xưa em lạnh lùng bao nhiêu, giờ lòng em đau như cắt bấy nhiêu. Âu cũng là duyên phận, cũng là do em. 4 năm trời ròng rã, anh yêu em và giờ đây vợ anh không phải là em.

Anh cứ lặng lẽ yêu em, một cách đơn phương, chăm lo cho em từng tí một mà giờ đây em không cảm thấy cảm giác đó từ một ai xung quanh.

Cuộc sống luôn như thế. Những gì không thuộc về ta nữa, ta mới thực sự hối tiếc. Đó dường như là một quy luật chung, nhất là trong tình yêu.

Em đã đậu đại học, rời miền Trung nắng gió, sỏi cát lên nội đô học, để lại anh cùng với nỗi đau trượt dài. Em đâu thấu hiểu được nỗi đau đó của anh, thật ra chưa bao giờ hiểu. Có món nợ nào hơn thế không anh?

Giá như ngày xưa em chịu hiểu anh tý, thương anh tý... thì giờ chắc không phải giọt ngắn, giọt dài lăn trên má thế này đâu anh nhỉ. Em rất muốn biết chồng em sau này như thế nào, được như anh không? Chăm lo, yêu thương em như anh không? Hết lòng vì em như anh không? Rồi lúc đó em sẽ biết được cái nỗi khổ của người khác từng phải nếm trải vì em.

Giờ em đang học, 2 năm nữa em sẽ ra trường. Cuộc sống không màu hồng như em tưởng. Có những lúc em nghĩ đến anh, tìm những giây phút bình yên mà nó đã từng thuộc về em. Nước mắt chảy dài trên má trong khi tay em vẫn gõ những dòng tâm sự muộn màng này. Sự tiếc nuối không làm thay đổi được gì.

Ít tuần nữa em về quê, muốn được gặp anh. Nhưng, phải nghĩ cho vợ anh chứ? Người ta yêu thương anh, hết lòng vì anh. Mặc dù là người xưa cũ, nhưng là con gái em biết mà, rất khó để vị tha. Anh giờ chỉ là anh trai của em thôi, làm sao em có thể độc chiếm anh như ngày xưa chứ? Gắng tìm cho mình một lý do, nhưng làm sao có được?

Cuộc sống không có chỗ dành cho hai từ giá như, nhưng em vẫn muốn tự vấn mình. Giá như em mỉm cười với anh nhiều hơn, giá như em biết quan tâm anh hơn, giá như em hiểu cho anh một chút thôi, và giá như... thì giờ em sẽ nhẹ lòng hơn.

Cuộc sống gấp khúc. Những gì qua đi không bao giờ lấy lại được. Đừng để vụt mất những thứ mình đang có bạn nhé, đừng để phải nói lời hối hận muộn màng như chính tôi.

Life - Now Let Us (Theo ione.vnexpress.net)

Comments

Nếu bạn muốn tham gia cùng viết bài và đóng góp nội dung cho
"Sắc Màu Cuộc Sống - Now Let Us"


Hãy gửi ngay