(Life - Now Let Us)
Đọc bài của các bạn nói về một người bạn bị hoang tưởng,em gái bị hoang tưởng, xong rồi những bình luận của các bạn khác gọi những người bị hoang tưởng ấy là "con hâm”, là "thần kinh” mà mình tủi thân quá! Chính mình cũng đang rơi vào hoàn cảnh này và phải nói rằng chỉ có người bị mắc bệnh này mới biết thế nào là khổ.
Mình không biết là mình bị như thế này từ bao giờ, nhưng càng ngày, mình càng phát hiện ra những điều kì lạ từ bản thân. Mình đã lên mạng tìm thông qua những biểu hiện của bản thân thì đoán là mình đã mắc chứng hoang tưởng ảo giác. Mình cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nghĩ ra đủ thứ như vậy và thậm chí, dù biết làm thế là không tốt nhưng mình vẫn không thể ngăn cản nổi bản thân.
Lúc thì mình nghĩ mình là một thiên thần, thậm chí có lúc còn cảm thấy là mình có thể bay được. Có lúc, mình lại nghĩ rằng mình bị mắc bệnh hiểm nghèo, sắp chết vì mình cũng hay bị mệt mỏi, chảy máu mũi và thỉnh thoảng còn bị ngất xỉu ở lớp nữa. Mỗi lần chảy máu mũi, mình lại ngồi khóc và nói với bạn bè rằng mình bị ung thư máu, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Lúc ấy, chẳng hiểu sao mình lại làm như thế. Cứ như là có một người khác đang điều khiển mình vậy. Lúc về nhà, mình vẫn nhớ là mình đã nghĩ như thế, đã nói như thế nhưng vẫn không thể lý giải tại sao mình lại nói như vậy vì đó đâu phải sự thật. Thật tình là nhiều lúc mình cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa.
Có những lúc, đợt hoang tưởng ảo giác đến, mình còn tự đi lang thang khắp nơi. Đến lúc tỉnh ra, thấy mình đang ngồi giữa công viên, mình mới giật mình và nhớ lại những điều mình vừa làm lúc trước. Lúc ấy, mình thật sự muốn phát điên khi nhớ ra được những hành động kì cục vừa rồi của chính mình.
Kinh khủng hơn là mỗi khi ở nhà một mình hoặc phải ở một mình trong bóng tối, mình lại có cảm giác như có ánh mắt ai đó đang theo dõi mình dù cho mình làm gì ở bất cứ nơi đâu. Mình cảm thấy ánh mắt đó rất ghê rợn. Nó cứ bám theo từng hành động của mình và chỉ cần mình sơ sẩy là nó sẽ lao ra làm hại mình. Mỗi lần như thế, mình sợ hãi vô cùng, tim đập thình thịch và rất khó thở. Sau mỗi lần bị sợ hãi như vậy, mình bị mệt mỏi rã rời và có lần còn bị đổ bệnh.
Ngoài những lúc bị như thế ra thì mọi thứ của mình rất bình thường. Thậm chí, mình còn có trí nhớ rất tốt. Năm nào mình cũng đạt học lực giỏi. Mình nhớ mọi thứ rất tốt vì cả những chuyện mình làm lúc hoang tưởng ảo giác thì khi tỉnh lại mình vẫn nhớ được. Chỉ có điều khiến mình rất khổ chính là việc không thể điều khiển nổi bản thân mình mỗi khi chứng hoang tưởng ập đến. Nó thật sự rất khó chịu vì biết ró rằng mình có thể làm những điều không bình thường nhưng lại không biết phải làm sao để ngăn chặn điều đó.
Mình không dám nói chuyện này với bố mẹ. Chuyện gì chẳng may bố mẹ biết được thì mình sẽ nói là con đùa mọi người còn chuyện gì giấu được thì mình vẫn giấu. Cả bạn bè và những người khác cũng thế. Với những chuyện như là có người theo dõi, bị ma nhập thì mình cố tìm cách làm cho chúng nó tin. Chuyện gì quá hoang đường thì mình chỉ còn cách nói là:"Tao đùa ấy mà”. Mình rất sợ mọi người biết mình mắc căn bệnh đó thật sẽ bị gọi là "con dở người”, là "ảo tưởng sức mạnh” nên mình không thể nói ra là mình bị bệnh. Điều này thật sự rất xấu hổ. Mình nghĩ là có thể do mình hay thức khuya, xem phim nhiều, hay bị stress, bị rối loạn nhịp sinh học nên mới bị ảnh hưởng tâm lý như vậy. Thế nên bây giờ chỉ cần làm cho mọi việc như trước là sẽ hết thôi. Mình làm như vậy có đúng không?
Life - Now Let Us (Theo kenh14)
Comments