Thi thoảng, trong những phút ngồi một mình giữa không gian vắng lặng như thế này, em thường tự hỏi mình: “Giờ này, anh đang làm gì, có nhớ em như em đang nhớ anh không? Và rồi, em cười khúc khích một mình. Em biết, có thể anh đang vùi đầu vào công việc hoặc đang chìm vào một giấc ngủ sâu. Anh có thể không đang ngồi và mơ mộng như em nhưng em vẫn hạnh phúc vì em biết rằng, trong tim anh, em luôn ở đó.